Chia sẻ bằng cả trái tim! Công đức vô lượng!

VƯƠNG TRẦN ÔM CON

 

Thời nhà Minh, ở huyện Kinh Dương, Thiểm Tây có người thư sinh họ Vương, vợ họ Trần sinh được một người con trai. Vừa sinh được một tuần thì người thư sinh họ Vương bị bệnh nặng, khi lâm chung đem con trai ủy thác cho Trần thị. Trần thị nói: “Đó là điều đương nhiên. Thiếp sẽ dùng cả tính mạng của mình để bảo vệ con”. Lúc đó là thời cuối nhà Minh, bọn cướp xông vào nhà. Trần thị bế con trốn trên gác. Bọn cướp đốt nhà, Trần thị từ trên mái hiên nhảy xuống, may mà không ngã chết. Bọn cướp thấy nàng có nhan sắc bèn bắt nàng kẹp lên lưng ngựa. Trần thị dùng sức nhảy xuống đất, cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần. Giặc cướp dùng dây thừng trói nàng lại, đi được mấy dặm đường, Trần thị dùng sức làm đứt dây thừng, người cùng với yên ngựa rơi xuống đất. Bọn cướp biết là không thể làm thay đổi ý chí của nàng, nên đã giết chết nàng. Đợi đến khi bọn cướp rút khỏi huyện Kinh Dương, người nhà của nàng đi tìm để tẩm niệm thi thể của nàng, con trai của nàng vẫn nằm trong lòng của nàng khóc oe oe. Hai tay của Trần thị vẫn ôm chặt đứa con.

Đàm Triệu thị ôm con mà chết là bởi vì nghĩa. Còn Vương Trần thị ôm con mà chết là bởi vì chữ tín. Đàm Triệu thị là tình nguyện chịu chết, còn Vương Trần thị ba lần tự sát đều không thành. Đây là ông trời đang thử thách ý chí của nàng. Vợ đối với chồng mà nói, không phải chỉ chết rồi là có thể hết trách nhiệm, mà bởi vì không có cách nào khác mà không thể không chết. Đây là nói tuy đã chết những vẫn như còn sống vậy.


NHỮNG CÂU CHUYỆN ĐỨC HẠNH PHỤ NỮ 

PHẦN 4: TÍN – NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ GIỮ CHỮ TÍN CỦA PHỤ NỮ


Chia sẻ bằng cả trái tim! Công đức vô lượng!