TỀ QUẢN THIẾP TĨNH
Thiếp Tĩnh là tiểu thiếp của Tể tướng nước Tề, tên Quản Trọng. Ninh Thúc muốn gặp Tề Hoàn Công nhưng không tìm ra cách bèn xin làm người hầu cho người ta, theo xe nghỉ ở ngoài cửa đông thành của nước Tề. Tề Hoàn Công có việc ra ngoài thành, Ninh Thúc gõ sừng trâu hát bài ca điệu Thương, vô cùng bi ai. Tề Hoàn Công cảm thấy kỳ lạ bèn sai Quản Trọng đi xem việc gì, Ninh Thúc nói: “Hạo hạo hô bạch thủy!”. Quản Trọng nghe xong, không biết là ý gì, liên tiếp năm ngày không thượng triều, mặt có nét lo buồn, người tiểu thiếp bèn nói: “Nay thấy Tiên sinh năm ngày không thượng triều, dám hỏi là việc quốc gia hay là Tiên sinh có việc gì?”. Quản Trọng nói: “Là việc nàng không thể biết được”. Thiếp Tĩnh nói: “Thiếp nghe nói, chớ cho rằng người già rồi thì vô dụng, chớ có cho rằng người hèn mọn thì không có kiến thức, chớ cho rằng người con trẻ thì không biết gì, chớ cho rằng người yếu đuối thì cái gì cũng không biết”. Quản Trọng nói: “Ý của nàng là sao?”. Thiếp Tĩnh nói: “Ngày xưa Thái Công Vọng tuổi đã 70 mà còn mổ trâu giữa chợ ở Triều Ca, khi 80 tuổi trở thành quân sư của Thiên tử, 90 tuổi được gia phong ở đất Tề. Do đó mà thấy, già chẳng nhẽ vô dụng sao? Y Doãn là người hầu đi theo công chúa Hữu Sằn khi xuất giá, Vua Thang cho ông làm Tam công. Thiên hạ dưới sự cai trị của ông mà được thái bình. Do đó mà thấy người hèn mọn thật sự là hèn mọn ư? Con trai của Cao Dao là Bá Ích khi năm tuổi đã biết khen ngợi Đại Vũ. Do đó mà thấy tuổi nhỏ thì nhất định là không biết gì sao? Tuấn mã Quyết Đề sinh ra bảy ngày đã chạy nhanh hơn ngựa mẹ, do đó mà thấy kẻ yếu đuối nhất định là không làm được việc gì ư?”.
Thế là Quản Trọng rời chỗ ngồi mà cảm tạ rằng: “Ta bằng lòng đem nguyên nhân sự việc nói cho nàng nghe. Mấy ngày trước Tề Công sai ta đón tiếp Ninh Thúc, Ninh Thúc nói: “Hạo hạo hô bạch thủy”. Ta không biết Ninh Thúc muốn nói gì, bởi vậy cảm thấy lo buồn”. Thiếp Tĩnh nghe xong cười nói: “Người ta đã nói rõ ràng cho Tiên sinh rồi. Chẳng nhẽ tiên sinh không biết sao! Cổ xưa có bài thơ Bạch Thủy, trong thơ chẳng phải nói: “Hạo hạo bạch thủy, du du chi ngư, quân lai chiêu ngã, ngã tương an cư, quốc gia vi định, tung ngã yên như” (nước trắng mênh mông, cá bơi tung tăng, Vua đến mời ta, ta chưa an cư, quốc gia chưa yên, lòng ta sao đành). Đây là Ninh Thúc muốn ra làm quan cai quản đất nước”. Quản Trọng nghe xong vô cùng vui mừng, đem tình hình báo cho Tề Hoàn Công. Tề Hoàn Công cho sửa lại phủ quan, trai giới năm ngày rồi đi gặp Ninh Thúc, mời Ninh Thúc làm phụ tá cho mình. Nước Tề do đó mà được ổn định.
Bậc quân tử nói Thiếp Tĩnh là người có thể cùng bàn đại sự.
Kinh Thi có câu: “Tiên dân hữu ngôn, tuân vu sô nhiêu” (Người xưa có câu này xin kể, Hữu sự còn hỏi kế tiều phu) là nói điều này.
Có thơ khen rằng: Hoàn ngộ Ninh Thúc, mệnh Quản nghênh chi, Ninh Thúc Bạch Thủy, Quản Trọng ưu nghi, thiếp tiến vấn yên, vi thuyết kỳ thi, Quản gia báo Công, Tề đắc dĩ trị.
(Tạm Dịch: Hoàn Công gặp Ninh Thúc, sai Quản Trọng đón tiếp. Ninh Thúc nói bài thơ Bạch Thủy, Quản Trọng lo buồn ưu sầu, tiểu thiếp hỏi nguyên nhân, còn giải mã bài thơ. Quản Trọng vui mừng báo cho Tề Công, nước Tề có được Ninh Thúc nên đất nước ổn định).
CÁC CÂU CHUYỆN KHÁC TRONG QUYỂN 6 – BIỆN THÔNG TRUYỆN
LIỆT NỮ TRUYỆN
Tải Sách Liệt Nữ Truyện (Bản in PDF) (4018 downloads )
Tải Sách Liệt Nữ Truyện (.docx) (3784 downloads )