ĐÔNG MAI THỰC HIỆN LỜI HỨA
Thời nhà Minh, trong nhà của Hứa Thế Đạt có một người hầu gái tên là Đông Mai. Khi nàng 13 tuổi, chủ nhân Hứa Thế Đạt qua đời. Lúc này, con trai của ông là Hứa Thực chưa tròn một tuổi, vợ của Hứa Thế Đạt bệnh rất nặng, lúc lâm chung nói với Đông Mai rằng: “Vợ chồng ta chỉ có mỗi một người con, nay không thể phó thác cho ai. Phải làm sao vậy đây?”. Đông Mai nghe chủ nhân nói vậy bèn khóc mà rằng: “Ngộ nhỡ bất hạnh, chủ nhân qua đời, Đông Mai tôi tình nguyện ở lại trong nhà, chăm sóc cho tiểu chủ nhân mà không đi lấy chồng”. Sau khi vợ Hứa Thế Đạt qua đời, Đông Mai tận tâm chăm sóc cho tiểu chủ nhân, cho thức ăn vào miệng nhai nát rồi bón cho Hứa Thực ăn. Người nhà họ Hứa nhòm ngó phần tài sản của Hứa Thế Đạt nên muốn để Đông Mai đi lấy chồng, sau đó sẽ giết chết Hứa Thực. Đông Mai yêu cầu mang theo Hứa Thực cùng đi, thế là cùng ngồi lên kiệu. Khi kiệu đi qua nhà của người họ Uông, Đông Mai lừa người khiêng kiệu rằng: “Trước đây ở nhà này tôi có gửi mấy món đồ trang sức, nay muốn đòi lại”, thế rồi bèn xuống kiệu vào trong nhà họ Uông nói rõ sự tình, người họ Uông bèn giữ nàng ở lại trong nhà rồi quở trách những người ép Đông Mai đi lấy chồng. Sau này đợi đến khi tiểu chủ nhân Hứa Thực trưởng thành, Đông Mai lại lấy vợ cho Hứa Thực. Đông Mai sống đến 82 tuổi, đến già vẫn là trinh nữ chưa lấy chồng.
Hoàn cảnh của Hứa Thực thời nhỏ nguy nan như Lý Tục thời nhà Minh, mà Đông Mai là cô gái 13 tuổi lại có thể gánh vác trọng trách nuôi nấng trẻ mồ côi, so với Lý Thiện thì càng khó khăn hơn nhiều. Danh sĩ quân tử thấy nàng đều phải quỳ vái từ xa. Ai dám nói trong đám người hầu gái không có nhân vật vĩ đại? Người trong dòng tộc thấy nàng là người đức hạnh cao thượng nên đã dùng lễ đối với chủ nhân để đối đãi nàng, nhưng nàng kiên quyết từ chối. Điều này càng có thể thấy sự hiền đức của nàng.
NHỮNG CÂU CHUYỆN ĐỨC HẠNH PHỤ NỮ
PHẦN 4: TÍN – NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ GIỮ CHỮ TÍN CỦA PHỤ NỮ