VƯƠNG THỊ
Vào thời nhà Minh có gia đình họ Triệu, trong nhà có người con dâu họ Vương. Cha chồng và chồng của nàng đều ra ngoài làm việc. Mẹ chồng ở nhà nghe lời ton hót của em gái chồng mà ngược đãi nàng. Tuy nhiên, Vương Thị hết thảy đều nhận chịu, không một lời oán than. Một lần nọ, có người phụ nữ trong xóm thấy vậy đến khuyên giải mẹ chồng nàng. Bà không những không nghe mà đem lòng sinh nghi cho là do nàng dâu xúi dục đến nên đã đuổi nàng về nhà mẹ đẻ. Trong vùng xảy ra nạn ôn dịch nghiêm trọng, mẹ chồng và em chồng của nàng đều mắc phải bệnh dịch nguy hiểm. Bà con thân thích vì sợ bị lây bệnh nên không dám đến nhà họ Triệu thăm nom. Vương Thị sau khi hay tin mẹ chồng và em chồng bị bệnh liền vội vàng quay trở về. Nàng vào bếp quỳ xuống trước bếp lò, cắt miếng thịt trên đùi nấu làm canh cho người bệnh ăn. Đột nhiên nàng nghe thấy có tiếng quỷ nói: “Nàng dâu hiếu thuận này trên đầu có vầng sáng đỏ, có chư vị thần minh bảo hộ đấy! Chúng ta mau đi thôi!”, nói xong thì không nghe thấy tiếng gì nữa. Từ đó bệnh của mẹ chồng cũng dần khỏi.
Lời bàn: Tốc độ truyền nhiễm của ôn dịch rất nhanh, sao có thể tránh khỏi bị lây bệnh? Nàng Vương Thị tuy bị đuổi ra khỏi nhà nhưng trong lòng chỉ nghĩ đến mẹ chồng, không còn thời gian nghĩ đến bệnh tật, khẩn thiết xin cha mẹ ruột cho phép quay trở về chăm sóc mẹ chồng. Chánh khí to lớn của nàng tự nhiên có thể đẩy lui trăm thứ tà khí xâm hại, được chư Thần hộ vệ, chúng quỷ bỏ đi vậy.