NÀNG DÂU HỌ TRIỆU
Thời nhà Nguyên ở vùng Ứng Thành có nàng dâu họ Triệu rất hiếu thuận. Chồng của nàng qua đời từ sớm, gia đình rất nghèo khổ. Nàng phải ra ngoài làm công cho người ta kiếm một ít tiền về nuôi dưỡng mẹ chồng. Mỗi lần có được thức ăn ngon nàng nhất định mang về cho mẹ chồng ăn, còn mình thì ăn cơm gạo thô. Nàng lại nghĩ đến việc mẹ chồng hiện nay tuổi tác đã cao, ngộ nhỡ có điều bất trắc mà gia đình quá nghèo thì lấy đâu ra tiền để mua áo quan? Thế nên, nàng đành đem đứa con thứ hai của mình bán đi, dùng tiền mua về một cỗ áo quan, đặt ở trong nhà. Một ngày nọ, nhà hàng xóm ở phía Nam gặp cơn hỏa hoạn, lúc đó sức gió lại lớn, suýt chút nữa thiêu đốt nhà họ Triệu. Nàng nhanh chóng dìu mẹ chồng ra bên ngoài, nhưng còn cỗ quan tài quá nặng không dời đi nổi, nàng khóc mà nói rằng: “Tôi đã đau lòng bán con của mình mới mua được cỗ quan tài này. Ai có thể cứu giúp tôi mang nó ra đây?”. Nói chưa dứt lời thì gió đột nhiên chuyển hướng, nhà họ Triệu mới được an toàn.
Lời bàn: Nàng dâu họ Triệu hiếu thảo chịu cảnh góa bụa từ khi còn trẻ, gia cảnh lại bần cùng, dựa vào việc may vá để kiếm tiền phụng dưỡng mẹ chồng, bấy nhiêu thôi cũng xứng đáng được người khen ngợi. Chưa kể mỗi lần có được thức ăn ngon nàng nhất định mang về nhà cúng dường mẹ chồng. Thậm chí, nàng còn bán cả con của mình để mua áo quan, phòng ngừa điều bất trắc xảy đến. Khổ tâm này của nàng ai có thể sánh được? Chỉ một câu nói của nàng đã khiến cơn gió đổi hướng, lửa lớn rút lui. Ai bảo Thần Lửa không hiểu sự lý cơ chứ? Chí thành mà không thể khiến người cảm động thì trước giờ chưa có việc đó vậy!