TRỊNH THỊ NUÔI EM CHỒNG
Đời nhà Đường, vợ của Hàn Hội là Trịnh Thị, là chị dâu của tiên sinh Hàn Dũ. Sau khi Hàn Dũ được sinh ra một năm thì cha mẹ qua đời, chàng được một tay Trịnh Thị nuôi dưỡng. Mỗi ngày, Trịnh Thị đều vất vả chăm lo cuộc sống ăn ở của Hàn Dũ, hễ trời trở lạnh nàng mau chóng mặc thêm áo khoác cho em, em đói bụng thì làm món ngon cho em ăn. Lúc Hàn Dũ còn trẻ theo anh trai của mình đến Thái Châu nhậm chức, về sau anh của Hàn Dũ bị người phỉ báng, biếm chức đến Thiều Châu, đau buồn quá đỗi mà qua đời. Thiều Châu cách quê nhà rất xa, tuy con vẫn còn rất nhỏ lại trong hoàn cảnh gian khổ khó khăn như thế, Trịnh Thị vẫn đưa con cùng linh cữu của chồng về an táng tại Hà Dương. Có một lần nàng âu yếm con trai, đồng thời chỉ tay vào Hàn Dũ mà rơi lệ thảm thiết nói rằng: “Hai đời nhà họ Hàn giờ chỉ còn lại hai chú cháu côi cút bơ vơ này mà thôi”, nói đoạn không cầm lòng được, nước mắt lã chã như mưa. Trịnh Thị dạy bảo Hàn Dũ rất nghiêm khắc, còn động viên chàng không ngừng cầu tiến. Về sau, Hàn Dũ trở thành một vị đại Nho đương thời, đây đều nhờ vào công lao khổ cực của chị dâu. Khi chị dâu qua đời, Hàn Dũ đau lòng đến đỗi ngất đi tỉnh lại mấy lần.
Lời bàn: Làm tang lễ cho chị dâu, lễ tiết này từ thời Hàn Dũ mà bắt đầu có. Hàn Dũ mặc dầu lên một tuổi cha mẹ đều qua đời nhưng nhờ có chị dâu nên được nuôi dưỡng thành người. Tuy là chị dâu nhưng ơn ấy so với mẹ ruột không khác. Trịnh Thị không quản ngại đường xa mang linh cữu chồng trở về quê hương, ngậm đắng nuốt cay, cơ hàn bức bách để nuôi em trai của chồng thành người. Em trai trở thành vị đại Nho thì công lao ấy chính là của nàng vậy.
NHỮNG CÂU CHUYỆN ĐỨC HẠNH PHỤ NỮ
PHẦN 2: ĐỄ – NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ KÍNH TRÊN NHƯỜNG DƯỚI, YÊU THƯƠNG ĐÙM BỌC