CÚC HOA KHÔNG OÁN
Trương Cúc Hoa thời nhà Tống năm lên bảy tuổi bị kế mẫu lén đem bán vào nhà của Phạm Thượng thư. Mẹ kế còn gạt cha của nàng rằng con gái của ông đã đi lạc. Cha của nàng hay tin mất con khóc đến nỗi mù cả hai mắt. Trải qua mấy năm sau, Trương Cúc Hoa và cha may mắn gặp được nhau tại gia đình họ Kim. Hai cha con ôm lấy nhau khóc nức nở. Cúc Hoa xin phép từ biệt chủ nhân theo cha trở về nhà. Về đến nhà, cha nàng toan đuổi mẹ kế đi, nhưng Trương Cúc Hoa nói: “Nếu không nhờ mẹ làm như vậy sao con có cơ hội được bước chân vào gia đình giàu có. Đây là nhờ vào ân đức của mẹ đối với con. Sao có thể oán giận mẹ được chứ? Huống chi bây giờ con đã trở về mà mẹ lại bị đuổi đi. Con sao có thể an tâm cho được!”. Vì vậy, cha của nàng không đuổi bà đi nữa.
Sau này phụ thân tuổi tác cao và qua đời, không có con trai, gia cảnh nghèo khổ, Cúc Hoa phụng dưỡng kế mẫu hết sức hiếu thuận. Về sau, mẹ kế không đi lại được nữa, nàng đã cõng bà đi. Đến khi kế mẫu qua đời, Cúc Hoa trở về làm công cho nhà giàu đó. Nàng trung hiếu, cần mẫn, hòa nhã, kiệm ước, đức hạnh vẹn toàn.
Khi Cúc Hoa làm công cho nhà người ta, nàng thường trò chuyện với những nữ tì khác, thành khẩn khuyên họ phải trung thực, cần lao. Có người không tiếp nhận lời khuyên còn mắng chửi nàng. Nàng đều xin lỗi họ, tuyệt đối không chút tính toán. Mỗi khi gặp việc gian khổ, nàng đều tự mình đi làm trước. Người khác cho tiền hoặc quần áo nàng đều từ chối, nếu bị ép thì bất đắc dĩ phải nhận lấy. Cho dù là một miếng vải hay một que củi nàng đều không dám tùy tiện vứt đi. Trong nhóm tì nữ có các em gái tuổi còn nhỏ nàng đều chải đầu, tắm rửa, vá quần, vá áo cho chúng, xem chúng như con gái của chính mình. Đức hạnh của nàng Cúc Hoa thật không kế xiết!