MỘT LỜI HỨA CỦA NGƯỜI PHỤ NỮ HỌ TRẦN
Thời nhà Hán, có một người phụ nữ hiếu thảo họ Trần, là người ở đất Hoài Dương, năm 16 tuổi đi lấy chồng. Khi chồng nàng bị gọi đi lính có dặn dò nàng phụng dưỡng mẹ của mình tới già, nàng đã đồng ý. Sau này, chồng nàng chết trận, nàng nhờ vào nghề dệt vải để phụng dưỡng mẹ chồng một chút cũng không lười biếng. Mẹ đẻ của nàng thương nàng còn trẻ nên muốn để nàng đi lấy chồng khác. Nàng bèn nói rằng: “Vứt bỏ lời dặn của chồng là không giữ chữ tín. Phản bội người chồng đã mất là không có nghĩa. Không tín không nghĩa thì thà chết cho xong”, nói xong bèn đòi đi tự tử. Mẹ đẻ của nàng sợ xảy ra chuyện không may nên cũng không dám ép nàng lấy chồng khác nữa, Nàng ở vậy cả đời phụng dưỡng mẹ chồng. Khi mẹ chồng mất ở tuổi 84 thì nàng bán nhà cửa ruộng đất để làm đám tang cho mẹ chồng. Hán Văn Đế nghe được chuyện này, rất khen ngợi sự hiếu thảo của nàng bèn hạ Thánh chỉ thưởng cho nàng 40 cân vàng.
Lữ Khôn bàn rằng: Người phụ nữ hiếu thảo khi 16 tuổi được chồng phó thác việc phụng dưỡng mẹ chồng. Một câu dặn dò lúc chia tay mà nàng dùng cả đời để giữ gìn. Đã không thất tín lại còn tận tâm, tận sức chăm sóc mẹ chồng. Tuy trải qua rất nhiều gian khổ nhưng trước sau cũng không hai lòng. Nếu như không có người con dâu hiếu thảo thì người mẹ chồng đó có lẽ sẽ sống trong sự lẻ loi, hiu quạnh và mất trong đau khổ.
NHỮNG CÂU CHUYỆN ĐỨC HẠNH PHỤ NỮ
PHẦN 4: TÍN – NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ GIỮ CHỮ TÍN CỦA PHỤ NỮ