LƯU NỮ CÀY RUỘNG
Thời nhà Minh gia đình họ Lưu ở vùng Nhữ Dương có hai người con gái hiếu thảo. Người cha tên là Lưu Ngọc sinh được 7 người con gái nhưng không có con trai. Gia cảnh hết sức nghèo khổ, mỗi ngày ông đều phải ra đồng làm ruộng. Có một lần ông đứng ở gò đất cao trên đồng mà than thở rằng: “Ta chỉ sinh toàn con gái, không có con trai, tuổi đã già mà còn phải cày ruộng, không có thời gian được nghỉ ngơi”. Lời nói này của ông bị hai người con gái thứ tư và thứ sáu nghe được. Hai nàng rất thương xót cha của mình nên cả hai cùng lập lời thề cả đời không xuất giá. Từ đó về sau, hai nàng đổi sang mặc áo ngắn, mỗi ngày ra đồng giúp cha làm việc, khiến cha già được vui lòng. Đến khi cha mẹ lần lượt qua đời, gia đình không có khả năng an táng. Hai nàng đã sửa nhà lại thành phần mộ, mỗi ngày sớm tối vấn an cha mẹ như lúc sinh tiền.
Năm thứ tư niên hiệu Long Khánh thời Minh Mục Tông, có ông đốc học phó sứ Dương Tuấn Dân và tri phủ sứ Quế Phương đích thân đến nhà họ thăm viếng, lúc đó hai người con hiếu này đã hơn sáu mươi tuổi rồi.
Lời bàn: Năm xưa có tấm gương nàng Đề Oanh cứu cha thì ngày nay ông Lưu Ngọc có hai nàng con gái giúp ông cày ruộng. Ai bảo sinh con gái vô dụng chứ? Chỉ xét xem đức hạnh của chính mình như thế nào mà thôi. Ngoài việc mỗi ngày hầu hạ cha mẹ không gián đoạn được xem là hiếu rồi. Hai nàng còn đem nhà ở sửa thành phần mộ, hơn sáu mươi năm sớm thăm tối viếng chưa hề gián đoạn. Hạnh hiếu đó dùng lời nào để diễn tả đây!