DIỆU CHÂN CẦU THỌ CHO MẸ
Thời nhà Nguyên có một người con gái hiếu thảo, nàng họ Cát, tên gọi Diệu Chân. Năm nàng lên chín tuổi nghe thầy tướng số nói thân mẫu nàng chỉ sống đến tuổi năm mươi. Cát Diệu Chân vô cùng buồn bã, khấn nguyện với thần minh ở trên trời, bản thân tình nguyện trường trai, không kết hôn, đồng thời mỗi ngày đều tụng Quán Âm Kinh để cầu tăng tuổi thọ cho mẹ. Trong nhà, phàm là những thức ăn còn tươi sống đều không mang vào cửa, chỉ dùng thịt muối mà cúng dường cho mẹ. Đồng thời, nàng còn dùng số tiền dành dụm từ công việc may vá của mình mà mua động vật phóng sanh, khuyên nhủ người thân và xóm giềng bớt sát sanh hại vật, không được dìm nước bé gái. Khi nhìn thấy trẻ em bắt chim, câu cá, nàng nhất định sẽ khuyên nhủ cha mẹ của các em bảo ban răn dạy các con. Lâu ngày chầy tháng, hàng xóng láng giềng đều bị sự chân thành của nàng cảm hóa, khiến cho biết bao nhiêu tánh mạng của động vật được cứu sống. Sau này, mẫu thân của nàng sống đến tám mươi mốt tuổi. Đây chính là kết quả của việc giới sát phóng sanh và tấm lòng chí hiếu của Cát Diệu Chân đã khiến trời cao cảm động.
Lã Khôn có lời bình rằng: Cát Diệu Chân chỉ nghĩ đến ân tình của mẹ mà hy sinh hôn sự của đời mình. Đây có thể nói là một việc làm hiếm có. Việc làm này xuất phát từ sự dụng tâm thuần nhất của nàng. Chỉ lấy việc phóng sanh để kéo dài tuổi thọ của mẹ, sau cùng đã đạt được thành công. Bởi vì phẩm đức lớn nhất trong trời đất đó chính là “sanh” (được sống), nên người có đức hạnh lớn nhất định sẽ được trường thọ. Lòng người an định, vui giữ bổn phận của chính mình thì sức mạnh phát ra có thể siêu vượt tự nhiên. Ai nói vận mạng con người không thế cải đổi được chứ?